Cuộc cách mạng nữ quyền mang tên Sex and the City
Nữ quyền mang tên Sex and the City, nơi Carrie Bradshaw và bạn bè phá vỡ định kiến, định hình lối sống tự do về tình yêu, thời trang.
Có những bộ phim chỉ dừng lại ở giải trí. Nhưng cũng có những bộ phim trở thành tuyên ngôn văn hóa, định hình lối sống, tư duy và cả một thế hệ. “Nữ quyền mang tên Sex and the City” không chỉ là câu chuyện về bốn người phụ nữ New York, mà còn là biểu tượng cho sự tự do, bản lĩnh và khát vọng sống thật của phái đẹp.
Ra mắt vào năm 1998, Sex and the City đã trở thành hiện tượng toàn cầu. Sáu mùa phim, hai phần điện ảnh và ba mùa hậu truyện And Just Like That đã đủ để biến Carrie Bradshaw cùng hội bạn thân Charlotte, Miranda và Samantha thành biểu tượng toàn cầu..
Không phải ngẫu nhiên mà Sex and the City sống mãi như một hiện tượng. Bộ phim ra đời trong một bối cảnh xã hội nơi phụ nữ vừa thoát khỏi lớp vỏ định kiến “ở nhà, nội trợ, hy sinh” để bước ra xã hội nhưng vẫn chưa thật sự có hình mẫu sống tự do và hiện đại.
Carrie và những người bạn đã làm được điều đó: họ không chỉ đại diện cho “bốn người phụ nữ New York”, mà cho cả một phong trào đang âm thầm chuyển mình – phong trào nữ quyền đời thường, gần gũi nhưng bùng nổ.
Từ căn bếp đến rooftop bar: Một sự chuyển dịch lịch sử
Chỉ vài thập kỷ trước, phụ nữ vẫn bị mặc định gắn chặt với căn bếp, với việc sinh nở và phục vụ chồng con. Giá trị của họ được đo bằng “người đàn ông họ lấy” hoặc “ngôi nhà họ giữ gìn”. Trong văn hóa đại chúng, hình ảnh phụ nữ thường được miêu tả là dịu dàng, nhu mì, cam chịu – những “bà nội trợ kiểu mẫu” ở thập niên 1950–70.
Sex and the City xuất hiện và đảo ngược tình thế. Carrie – một cây bút về tình dục tự do, có thể bỏ cả tháng lương để mua một đôi Manolo Blahnik, nhưng không hề thấy xấu hổ. Miranda – một luật sư sắc sảo, đặt sự nghiệp lên trên tất cả. Charlotte – một quý cô “cổ điển” nhưng vẫn dám ly hôn để chọn hạnh phúc thật sự. Và Samantha – người phụ nữ coi tình dục như một quyền lực, sẵn sàng thay bạn tình như thay áo chỉ vì “I can and I will”. (Tôi có thể và tôi sẽ làm).
Đó là hình mẫu phụ nữ hoàn toàn mới: Tài chính vững vàng, sự nghiệp riêng, tự do chọn lựa và quan trọng nhất – họ sống cho chính mình.
Girls’ night out và tuyên ngôn về tình dục
Một trong những khái niệm văn hóa nổi bật mà bộ phim khai sinh chính là girls’ night out – đêm của những người phụ nữ, không cần đàn ông để vui vẻ, không cần sự công nhận từ nam giới để cảm thấy “đủ đầy”.
Và trong mỗi lần girls night out đấy, họ còn chưng diện sang trọng, bóng bẩy và gợi cảm không thua kém gì lúc đi cùng bạn trai. Họ làm điều đó để dập tan suy nghĩ cổ hủ rằng phụ nữ chưng diện đẹp vì người đàn ông của mình.
Trong một xã hội từng mặc định “ra ngoài vui chơi” là đặc quyền của đàn ông, hình ảnh bốn cô gái trên rooftop bar, nhâm nhi cocktail, bàn luận thẳng thắn về tình dục, đã trở thành một cuộc cách mạng lặng lẽ.
Họ mặc đẹp không vì đàn ông, không cần ai ngắm nhìn mà thời trang là công cụ để khẳng định sự tự tin và tự do của bản thân.
Bộ phim cũng phá bỏ hàng loạt cấm kỵ: phụ nữ có quyền chủ động chọn bạn tình, có thể không muốn ràng buộc, có thể tận hưởng khoái cảm như một phần bình thường của cuộc sống.
Samantha từng nói: “I love you, but I love me more” – một câu thoại ngắn gọn nhưng đủ để thay đổi cách phụ nữ nhìn nhận về quyền lợi tình dục và tình yêu. Câu nói ấy giờ là châm ngôn sống của hàng triệu cô gái trẻ khắp thế giới.
Quyền được phung phí và không cảm thấy tội lỗi
Trước Sex and the City, phụ nữ thường bị buộc phải thực tế, “tiết kiệm để mua nhà, mua xe”, hoặc chuẩn bị cho tương lai cùng gia đình. Carrie lại tiêu hàng nghìn đô la cho giày, túi, váy áo – những thứ xa xỉ nhưng làm cô hạnh phúc.
Và bộ phim đã gửi đi một thông điệp chưa từng có: phụ nữ không cần phải biện minh cho cách họ tiêu tiền.
Họ có thể du lịch cùng nhau, đi nghỉ dưỡng, ăn tối sang trọng và tự trả tiền. Họ không cần đàn ông bao bọc, không cần núp bóng một ai. Tự do tài chính cũng đồng nghĩa với tự do cảm xúc.
Lựa chọn đa dạng: Con cái, hôn nhân, sự nghiệp
Sex and the City còn đi trước thời đại khi đưa ra hàng loạt kịch bản sống khác nhau cho phụ nữ: Có con hay không có con, làm mẹ đơn thân hay lập gia đình, chọn sự nghiệp thay vì tình yêu, hoặc chọn cả hai. Bộ phim không bao giờ áp đặt một hình mẫu “đúng”. Thay vào đó, phim mở ra nhiều lựa chọn hợp lệ như nhau.
Miranda làm mẹ đơn thân trước khi tìm thấy tình yêu đích thực. Charlotte chọn con đường gia đình truyền thống, nhưng phải học cách phá bỏ kỳ vọng cứng nhắc để thật sự hạnh phúc. Samantha từ chối hôn nhân, vì cô không cần nó để định nghĩa giá trị bản thân. Carrie thì lúc yêu say đắm, lúc thất vọng, nhưng cuối cùng điều cô tìm thấy là tình yêu với chính mình.
Văn hóa nữ quyền “không hô khẩu hiệu” nhưng đủ mạnh để thay đổi thế hệ
Điều đáng nói là Sex and the City không bao giờ trực diện “dạy” nữ quyền. Không có khẩu hiệu, không có diễn văn. Nhưng chính sự bình thường hóa các lựa chọn sống tự do đã biến bộ phim thành một phong trào.
Nữ quyền trong bộ phim không phải là những cuộc biểu tình, mà là việc phụ nữ dám gọi cocktail thay vì sữa chua, dám chọn bạn tình mà không áy náy, dám tiêu tiền cho giấc mơ phù phiếm, dám ly hôn để tìm hạnh phúc, dám tự chọn mình trước bất kỳ ai.
Họ có thể vừa thành công vừa quyến rũ, có thể tận hưởng cuộc sống xa xỉ mà không cần biện minh hay cảm thấy tội lỗi. Và quan trọng nhất, họ có thể dựa vào tình bạn nữ giới như một nguồn sức mạnh song song với (hoặc hơn cả) tình yêu nam nữ.
Khi Carrie Bradshaw khép lại hành trình cùng And Just Like That, di sản lớn nhất cô để lại không phải là những đôi giày Manolo, mà là một sự thật hiển nhiên: Phụ nữ có quyền viết nên kịch bản đời mình, dù nó là tình yêu, tình dục, công việc hay chỉ đơn giản là một buổi tối rực rỡ bên bạn bè.
Tác giả: Mimi T






