TÀI TRỢ
TÀI TRỢ

Chiếc váy ngủ của Elizabeth trong 'Frankenstein': Khi Gothic, mong manh và ký ức hòa vào một thiết kế

Giữa thế giới Gothic mà Guillermo del Toro tái dựng bằng ánh sáng huyền ảo và những gam màu như được chắt lọc từ ký ức, khoảnh khắc Elizabeth bước xuống cầu thang trong chiếc váy ngủ trắng đã trở thành điểm bùng nổ cảm xúc của toàn bộ bộ phim Frankenstein.

Từ giây phút Elizabeth xuất hiện trong chiếc váy ngủ trắng, hình ảnh ấy đã lập tức trở thành một biểu tượng mới của thẩm mỹ Gothic hiện đại. Sức hấp dẫn của khoảnh khắc không chỉ đến từ góc máy trau chuốt của vị đạo diễn người Mexico hay diễn xuất tinh tế của Mia Goth. Điều khiến cảnh phim thật sự thăng hoa chính nhờ bàn tay của nhà thiết kế trang phục Kate Hawley, người tạo dựng toàn bộ ngôn ngữ thị giác cho các nhân vật.

Trước đó, Kate Hawley từng thực hiện hàng chục chiếc váy ngủ cho Crimson Peak, nhưng khi đến với Frankenstein, cô và đội ngũ trang phục mong muốn tạo ra một chiếc váy ngủ không chỉ toát lên vẻ đẹp gợi cảm mang đậm tinh thần Gothic, mà còn mở ra cánh cửa dẫn vào nội tâm của nhân vật Elizabeth. Mặc dù hình ảnh chiếc váy dễ dàng khiến người xem liên tưởng đến sự nhục dục, ẩn sâu bên trong là sự kết nối thuần khiết giữa hai linh hồn, không bị chi phối bởi nỗi sợ, lý tưởng hóa hay những lớp che đậy của xã hội.

Hinh anh Chiếc váy ngủ của Elizabeth trong 'Frankenstein': Khi Gothic, mong manh và ký ức hòa vào một thiết kế 1


Khoảnh khắc Gothic được tái định nghĩa


Hình ảnh “nhân vật nữ diện váy ngủ, cầm nến và bước xuống cầu thang” vốn là motif kinh điển trong văn hóa Gothic. Tuy nhiên, trong Frankenstein, chiếc váy ngủ không còn mang vẻ u ám của những bộ phim ma ám, cũng không gợi cảm giác nhân vật đang tiến gần cái chết. Elizabeth bước xuống cầu thang với tâm thế chủ động, bị thôi thúc bởi mong muốn khám phá sự thật bằng chính đôi mắt của mình, hoàn toàn tự chủ và đầy nhân tính.

Để thiết kế chiếc váy ngủ ẩn dụ được những tinh thần đó, Kate Hawley cùng đội ngũ đã nghiên cứu kỹ lưỡng vô số tư liệu điện ảnh và hội họa của thời kỳ Gothic.

Chúng tôi nhìn vào những hình ảnh gốc để hiểu tinh thần, nhưng mọi thứ phải được diễn giải lại theo ngôn ngữ của phim.

Nhìn tổng thể, chiếc váy ngủ đã giúp bộ phim thoát khỏi khuôn mẫu Gothic cũ, phản ánh tâm lý một người phụ nữ đứng giữa ký ức và hiện thực, giữa cảm xúc và lý trí, giữa áp đặt xã hội và con người thật bên trong. Trong ánh nhìn của Guillermo del Toro và Kate Hawley, Elizabeth là nữ chính tự chủ, và trang phục trở thành phương tiện để cô định hình chính mình.


Màu teal và ba tầng cảm xúc trong thế giới Gothic của del Toro


Khi nói về dụng ý thiết kế, vị đạo diễn lừng danh khẳng định rằng ông không muốn một chiếc váy ngủ thông thường với gam màu u ám quen thuộc của phim kinh dị Gothic. Thay vào đó, ông hướng đến việc tạo nên những lớp màu sắc và ánh sáng hòa quyện, mở ra một thế giới Gothic vừa quen thuộc vừa đầy bất ngờ. Chiếc váy không chỉ hiện diện như một trang phục, mà còn trở thành điểm nhấn thị giác giúp tái định nghĩa bầu không khí và nhịp cảm xúc của bộ phim.

Để tìm nguồn cảm hứng, Kate Hawley đã tìm đến kho lưu trữ của Tiffany & Co. Tại đây, cô dừng lại trước những tấm kính màu của Louis Comfort Tiffany, tác phẩm với những sắc độ xanh lam pha lục liên tục biến chuyển dưới ánh sáng. Hiệu ứng ánh sáng ấy, không bao giờ đứng yên và luôn thay đổi theo góc nhìn, đã trở thành điểm khởi đầu cho gam teal đặc trưng trong chiếc váy ngủ của Elizabeth.

Hinh anh Chúng tôi nhìn vào những hình ảnh gốc để hiểu tinh thần, nhưng mọi thứ phải được diễn giải lại theo ngôn ngữ của phim. 1

Tuy chỉ là một màu sắc, sắc độ teal lại mở ra nhiều tầng ý nghĩa đan xen. Trước hết, nó phản ánh ánh nhìn của Victor đối với Elizabeth, biến cô thành hình tượng Madonna được lý tưởng hóa, xa rời thực tại. Khi Victor kể về Elizabeth, cô không còn là một con người bằng xương bằng thịt, mà mang màu sắc của một nhân vật tôn giáo thiêng liêng.

Thứ hai, màu sắc này gợi ánh trăng, thứ ánh sáng mà del Toro dùng để diễn tả trạng thái mong manh, lửng lơ giữa mơ và thực. Khi Elizabeth bước xuống cầu thang, chiếc váy hòa vào ánh trăng ấy, tạo cảm giác như cô đang trôi giữa hai thế giới.

Hinh anh Chúng tôi nhìn vào những hình ảnh gốc để hiểu tinh thần, nhưng mọi thứ phải được diễn giải lại theo ngôn ngữ của phim. 2

Lớp bóc tách cuối cùng chính là góc nhìn của Sinh Vật. Với sinh vật này, thế giới được cảm nhận qua ký ức rời rạc: màu sắc, hình ảnh và cảm giác. Khi Sinh Vật nhìn Elizabeth, màu teal không chỉ là sắc váy, mà còn là ánh sáng của nỗi cô đơn và sự chân thành không thể gọi tên mà sinh vật ấy nắm bắt trong mớ ký ức hỗn độn.

Vì thế, chiếc váy ngủ không tồn tại như một món trang phục tách biệt, mà như điểm giao của ba cái nhìn, ba ký ức, ba câu chuyện. Nó mang theo ánh trăng của Elizabeth, sự lý tưởng hóa của Victor và khao khát được thấu hiểu của Sinh Vật.


Lớp vải của ký ức và những vệt cọ mơ mộng


Nếu màu sắc là ngôn ngữ của cảm xúc, thì chất liệu là ngôn ngữ của ký ức. Toàn bộ phim Frankenstein được phủ lên một lớp sương mờ của những tấm vải sheer: tấm khăn che mặt của Elizabeth, lớp voan được quấn quanh mẹ của Victor, đến chiếc váy ngủ như sương khói của phân cảnh nổi tiếng.

Kate Hawley giải thích rằng đây không phải là lựa chọn thẩm mỹ đơn thuần. Với cô, chất liệu sheer là cách duy nhất để trang phục hòa vào không khí của bộ phim, thay vì tách rời khỏi nó. Vải màn giúp bộ phim bước vào ngôn ngữ siêu thực mà Guillermo del Toro muốn xây dựng. Ánh sáng đi qua lớp vải như một nét cọ, tạo ra sự loang mềm, nhòe đi các đường nét cơ thể, khiến nhân vật như một ký ức đang bị thời gian mài mòn.

Hinh anh Chúng tôi nhìn vào những hình ảnh gốc để hiểu tinh thần, nhưng mọi thứ phải được diễn giải lại theo ngôn ngữ của phim. 3
Vải màn giúp chúng tôi bước vào ngôn ngữ siêu thực mà Guillermo muốn. Ánh sáng đi qua nó như một nét cọ,

Trong cảnh Elizabeth bước xuống cầu thang, chất liệu sheer tạo cảm giác cô không hoàn toàn thuộc về thế giới thực. Cô như nhân vật xuất hiện từ ký ức của Sinh Vật: đẹp, mơ hồ và không rõ ràng về hình khối. Chất liệu trong mờ cũng phản ánh trạng thái nội tâm của Elizabeth. Cô không giấu mình, nhưng cũng không phơi bày. Cô hiện diện mà không đứng yên, lu mờ ở những nơi xã hội đòi hỏi rõ ràng, và sáng lên ở những chỗ người khác không nhìn thấy. Chiếc váy ngủ vì thế không gợi dục theo nghĩa thông thường, mà gợi sự mong manh, mở lòng và cả sự yếu đuối cần được thấu hiểu.


Thiết kế "khỏa thân" cảm xúc


Dù chiếc váy ngủ mang nhiều tầng nghĩa phức tạp nhưng thiết kế của nó lại cực kỳ đơn giản. Đây là chủ ý của vị đạo diễn người Mexico.

Đơn giản, tự nhiên… và gần như trần trụi nhất có thể.

Thay vì tạo ra một trang phục thông thường, đội ngũ phụ trang phải kỳ công biến chiếc váy thành như một luồng ánh sáng. Đường cắt thẳng, nhẹ nhàng, không sử dụng cấu trúc corset hay những đường may phức tạp. Các nếp nhún được bố trí vừa đủ để tạo độ chuyển động khi Elizabeth bước đi, như một tầng khói mỏng bao quanh cơ thể cô. Mọi chi tiết đều được giản lược, để ánh sáng trở thành yếu tố tạo hình cho cơ thể nhân vật.

Hinh anh Vải màn giúp chúng tôi bước vào ngôn ngữ siêu thực mà Guillermo muốn. Ánh sáng đi qua nó như một nét cọ, 1

Trong nhiều phân cảnh khác, Elizabeth xuất hiện với những thiết kế cầu kỳ hơn: váy cưới với phần corset gợi hình xương sườn, khăn che mặt khi ra khỏi nhà, và các lớp vải phù hợp với văn hóa thời Victoria. Tuy nhiên, chiếc váy ngủ là khoảnh khắc duy nhất cô đứng trước Sinh Vật như chính mình. Nó không gợi dục, mà gỡ bỏ mọi lớp phòng vệ.

Trong mạng lưới ẩn dụ thị giác của bộ phim, cảnh Sinh Vật tháo găng tay của Elizabeth trở thành chi tiết quan trọng. Trước đó, Victor từng tháo lớp băng cuốn mặt của Sinh Vật như cách chào đón hắn với thế giới. Khi Sinh Vật làm điều tương tự với Elizabeth, đó là khoảnh khắc “lột vỏ”: lớp che đậy rơi xuống, để hai linh hồn nhìn thấy nhau ở trạng thái nguyên bản nhất.

Chiếc váy ngủ mỏng tang này chính là trang phục của khoảnh khắc ấy. Nếu nó dày hơn, sang trọng hơn, hoặc phức tạp hơn, cảm xúc sẽ bị che đi. Elizabeth không phải quyến rũ Sinh Vật , mà là để Sinh Vật nhìn thấy cô theo cách mà không ai từng nhìn thấy.


Một biểu tượng Gothic mới của thời trang điện ảnh


Frankenstein của Guillermo del Toro không chỉ kể về bi kịch của một sinh vật bị sinh ra từ tham vọng ngông cuồng của kẻ tự cho mình quyền tạo hóa. Bộ phim còn hé lộ câu chuyện của những người phụ nữ luôn bị nhìn qua lăng kính của người khác. Và chiếc váy ngủ của Elizabeth trở thành biểu tượng cho khoảnh khắc phá vỡ lăng kính ấy. Chiếc váy không khiến Elizabeth đẹp hơn theo bất kỳ chuẩn mực nào. Thay vào đó, nó cho phép cô hiện diện trọn vẹn như chính mình. Và chính sự chân thật ấy mới là vẻ đẹp sâu sắc nhất.

Hinh anh Vải màn giúp chúng tôi bước vào ngôn ngữ siêu thực mà Guillermo muốn. Ánh sáng đi qua nó như một nét cọ, 2
Hinh anh Vải màn giúp chúng tôi bước vào ngôn ngữ siêu thực mà Guillermo muốn. Ánh sáng đi qua nó như một nét cọ, 3


Kate Hawley không tạo ra chiếc váy để khoe kỹ thuật, mà để kể chuyện. Trong thế giới của del Toro, nơi mọi màu sắc đều gợi ký ức và mọi chất liệu đều ẩn chứa ý nghĩa, chiếc váy ngủ xanh ngọc trở thành linh hồn thẩm mỹ của bộ phim. Nó chứng minh rằng thời trang điện ảnh, khi được thực hiện đúng cách, có thể vượt ra ngoài màn ảnh và ghi dấu lâu dài trong trí nhớ khán giả.

Chiếc váy gần như biến mất trên cơ thể Elizabeth, nhưng hình ảnh của nó sống mãi trong tâm trí người xem. Đây là một thiết kế Gothic mới, được viết cho thế hệ hôm nay bằng ánh sáng, sự mong manh và khả năng kể chuyện tinh tế của Kate Hawley.

TÀI TRỢ
TÀI TRỢ