Audrey Hepburn & Hubert de Givenchy: Khi thời trang hóa tình bạn vĩnh cửu
Không phải mọi mối quan hệ giữa nàng thơ và nhà thiết kế đều trở thành huyền thoại. Nhưng với Audrey Hepburn và Hubert de Givenchy, đó là câu chuyện vượt xa khỏi thước phim và sàn diễn.
Khi Audrey xuất hiện trong chiếc váy đen huyền thoại ở Breakfast at Tiffany’s, cả thế giới hiểu rằng: Givenchy không chỉ may trang phục cho cô, ông đã "may" nên một định nghĩa mới của sự thanh lịch.
Cuộc gặp gỡ định mệnh: Khi Audrey tìm Givenchy
Mọi chuyện bắt đầu vào năm 1953, khi nữ diễn viên trẻ Audrey Hepburn cần người tư vấn phục trang cho bộ phim Sabrina (1954). Trong phim, Audrey phải hóa thân thành một cô gái Paris hiện đại, có niềm đam mê bất tận với thế giới thời trang cao cấp.
Cô tìm đến nhà thiết kế Cristóbal Balenciaga - bậc thầy của haute couture Pháp, nhưng bị từ chối vì ông đang bận chuẩn bị cho bộ sưu tập mới. Người thư ký của Balenciaga khi ấy đã khuyên cô nên tìm đến Hubert de Givenchy – một tài năng trẻ vừa tách ra mở nhà mốt riêng ở Paris.
Givenchy, khi đó mới mở maison của riêng mình, nghe thư ký báo rằng “Miss Hepburn” đến gặp, và ông đã tưởng đó là Katharine Hepburn — minh tinh gạo cội. Nhưng khi cánh cửa mở ra, xuất hiện không phải một ngôi sao chói lóa, mà là một cô gái mảnh khảnh với đôi mắt nai trong veo, giọng nói nhẹ nhàng, và nụ cười khẽ như thể Paris vốn được sinh ra để dành cho cô. Họ ngồi cùng nhau, trao đổi không nhiều, nhưng hiểu nhau ngay lập tức.
Givenchy từng nói: “Cô ấy đã thổi sự sống vào những thiết kế của tôi, còn tôi thì giúp cô ấy xây dựng phong cách”. Audrey thì thổ lộ: “Tôi chỉ thật sự là chính mình khi mặc đồ của Givenchy”.
Từ khoảnh khắc ấy, họ không còn là nhà thiết kế và khách hàng. Họ trở thành hai tâm hồn đồng điệu, nói cùng một ngôn ngữ của sự tinh tế và chừng mực.
Từ Sabrina đến Bữa sáng ở Tiffany’s: Sự hợp tác làm nên những huyền thoại
Bắt đầu bằng một cuộc gặp nhầm nhưng họ lại viết nên một chương đúng đến từng đường kim mũi chỉ trong lịch sử thời trang.
Sabrina (1954) trở thành bộ phim khởi đầu cho một trong những mối cộng sinh đẹp nhất giữa thời trang và điện ảnh. Bộ váy trắng cúp ngực, eo thắt, thêu tay tỉ mỉ trên nền satin đã giúp Audrey hóa thân thành cô gái vừa trở về từ Paris, mang theo tất cả sự tinh tế và kiêu hãnh của kinh đô thời trang.
Cũng trong phim, bộ jumpsuit đen cổ thuyền đã hé mở thẩm mỹ đặc trưng “Hepburn–Givenchy”: Tối giản, thanh lịch, và hiện đại vượt thời gian.
Từ Sabrina, họ bước sang Funny Face (1957) – nơi Audrey, trong chiếc váy đỏ taffeta quét sàn, xoay mình giữa khung cảnh Paris, khiến mỗi nếp gấp váy như hòa nhịp với tiếng shutter của nhiếp ảnh. Cũng trong phim ấy, chiếc váy cưới mini trắng dài ngang bắp chân, cổ thuyền, kết hợp voan đầu mảnh, đã định nghĩa lại khái niệm “cô dâu couture” – tinh tế, năng động, và thuần khiết theo cách rất Audrey.
Sau đó, trong Love in the Afternoon (1957), Audrey lại dịu dàng và mơ mộng trong chiếc váy ren trắng cổ lọ, gợi cảm một cách kín đáo – kiểu vẻ đẹp mà chỉ Givenchy mới có thể cắt may nên: Mềm mại nhưng vẫn có trật tự, lãng mạn mà vẫn trí tuệ.
Đến Charade (1963), nàng bước xuống phố Paris với áo khoác ngắn và khăn quàng cổ, tay cầm găng da đen. Không cần dạ hội, không cần ngọc trai, vẫn là Audrey, vẫn Givenchy, nhưng giản dị và hiện đại hơn bao giờ hết.
Nhưng đỉnh cao thực sự chính là Breakfast at Tiffany’s (1961), khi thời trang không chỉ là phục trang, mà là nhân vật thứ hai trên màn ảnh. Chiếc little black dress do Givenchy thiết kế cho Audrey trong vai Holly Golightly trở thành hình ảnh bất tử của giới thời trang: Dáng váy đen satin ôm nhẹ, găng tay dài, chuỗi ngọc trai và ống điếu.
Đó không chỉ là biểu tượng của sự thanh lịch, mà còn là biểu tượng của phụ nữ hiện đại — người biết kiểm soát hình ảnh, cảm xúc và không cần ai định nghĩa thay vẻ đẹp của mình.
Tới How to Steal a Million (1966), Audrey và Givenchy viết nên chương cuối cùng của mối duyên điện ảnh. Lấy bối cảnh Paris, bộ phim là màn trình diễn tinh tế của “Parisian chic”: Chiếc áo choàng hồng dáng cocoon, bộ áo khoác caro trắng kẻ đỏ, váy ren đen và mặt nạ ren – tất cả đều do Givenchy thiết kế riêng cho Audrey.
Từ chiếc mũ bảo hiểm trắng kiểu không gian đến đôi găng tay tinh xảo, mọi chi tiết đều toát lên sự hiện đại, thông minh và nét hài hước nhẹ nhàng của Audrey — người phụ nữ có thể khiến cả một vụ trộm nghệ thuật trở nên thanh lịch tuyệt đối.
Những thiết kế ấy không chỉ giúp Audrey tỏa sáng trên màn bạc, mà còn biến cô thành “living mannequin” – người đưa haute couture ra khỏi salon Paris và đến gần công chúng toàn cầu. Nếu Dior định nghĩa “new look” cho phụ nữ sau chiến tranh, thì Hepburn–Givenchy định nghĩa “modern elegance” cho thời kỳ hậu cổ điển: nơi vẻ đẹp đến từ sự nhẹ nhàng, vừa vặn, và tinh tế đến từng cử động.
Muse và Maison: Khi Audrey trở thành bản thể của Givenchy
Với Givenchy, Audrey không phải nàng thơ, cô là hiện thân của lý tưởng thẩm mỹ mà ông luôn kiếm tìm. Nét thanh thoát, nhẹ nhõm, không cầu kỳ của cô phản chiếu hoàn hảo với tinh thần couture của ông: Cắt may tinh gọn, chất liệu tự nhiên, gam màu trung tính, và sự kiềm chế tuyệt đối.
Trong thập niên 50–60, Givenchy đã dùng Hepburn như tấm gương để phản chiếu bản sắc maison. Những bộ sưu tập haute couture của ông liên tục lấy cảm hứng từ cô: Cổ thuyền, váy suông, áo choàng oversize nhẹ, màu đen và trắng – tất cả đều trở thành “ngôn ngữ Givenchy”.
Audrey cũng dành cho ông sự trung thành tuyệt đối. Cô mặc Givenchy trong tất cả các bộ phim lớn, trong đời thường, và cả những sự kiện quan trọng nhất. Tại lễ trao giải Oscar 1954, cô chọn bộ váy trắng của Givenchy. Khi kết hôn cùng Andrea Dotti năm 1969, cô cũng mặc váy cưới ngắn đơn giản do chính ông thiết kế – nhẹ nhàng, kín đáo nhưng không kém phần sang trọng.
Họ không cần nói nhiều để hiểu nhau. Audrey là ánh sáng cho thiết kế của Givenchy. Givenchy là người trao hình hài cho vẻ đẹp của Audrey.
Khi tình bạn vượt qua thời trang
Khi hào quang Hollywood dần khép lại, Audrey rời xa điện ảnh để cống hiến cho UNICEF với vai trò Đại sứ thiện chí từ năm 1988. Dù công việc bận rộn, cô và Givenchy vẫn giữ liên lạc. Ông thường thiết kế cho cô những bộ trang phục giản dị, phù hợp với tinh thần nhân đạo với áo sơ mi, váy cotton, giày bệt. Một hình ảnh không phô trương, nhưng vẫn toát lên phong thái vốn dĩ của Audrey: Thanh lịch, chuẩn mực và đầy nhân ái.
Khi cả hai dần rút lui khỏi ánh đèn sân khấu, họ vẫn gặp lại nhau trong những khoảnh khắc giản dị: Một bữa tối ở Paris thập niên 1970, hay hậu trường buổi diễn của Givenchy vào đầu thập niên 1990. Dù mỗi người đã đi qua đỉnh cao sự nghiệp, tình bạn giữa họ vẫn vững vàng, tự nhiên như hơi thở.
Năm 1992, khi Audrey được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, cô mong muốn được trở về Thụy Sĩ, nơi có căn nhà bình yên của mình. Givenchy đã sắp xếp một chuyến bay riêng cùng hệ thống hỗ trợ y tế, để cô có thể an toàn trở về châu Âu.
Hai người bạn thân đã cùng trải qua mùa Giáng sinh cuối cùng bên nhau, trước khi Audrey ra đi vào ngày 20/01/1993. Trong tang lễ, Givenchy là người khiêng linh cữu, lặng lẽ tiễn biệt người bạn tri kỷ suốt bốn thập kỷ.
Di sản: Khi “Audrey & Givenchy” trở thành biểu tượng vĩnh cửu
Sau khi Audrey qua đời, Givenchy vẫn luôn nhắc đến cô với niềm trân trọng sâu sắc. Năm 2015, ông xuất bản cuốn To Audrey With Love, tập hợp những bản phác thảo, mẫu thiết kế và những ký ức riêng tư về người bạn tri âm.
Cuốn sách như một bức thư gửi đến quá khứ nơi người đàn ông từng may váy, và người phụ nữ từng khiến váy áo biết thở.
Cùng năm đó, tại Bảo tàng Quốc gia Anh, triển lãm Audrey Hepburn: Beyond the Screen được tổ chức để tôn vinh cuộc đời và di sản của Audrey. Bên cạnh những bức ảnh chưa từng công bố và trang phục Givenchy nguyên bản, triển lãm còn kể lại câu chuyện về tình bạn vượt thời gian, về vẻ đẹp không cần trang sức, và về cách một người phụ nữ đã khiến thế giới hiểu rằng “thanh lịch” không nằm ở váy áo, mà nằm ở cách ta sống.
Hơn nửa thế kỷ trôi qua, tinh thần Hepburn–Givenchy vẫn sống mãi. Trên sàn diễn thời trang hiện đại, đâu đó đều thấp thoáng bóng dáng của hai con người đã làm thay đổi định nghĩa về cái đẹp. Vì có những cuộc gặp không chỉ tạo ra quần áo mà tạo nên di sản. Giữa Hubert de Givenchy và Audrey Hepburn, di sản ấy mang tên thanh lịch: Vẻ đẹp không thuộc về xu hướng, mà thuộc về vĩnh cửu.



























